Pages

Friday, December 12, 2014

Thôi ráng đi (Lan Hương)





Sau mười ba tiếng đồng hồ vừa bay vừa chờ dài cổ ở phi trường, cô bị vứt cái oạch vào thành phố bé tí hin này. Tiếng gọi tình yêu bảo cô để lại phố phường đô hội sau lưng và rồi đối diện với cánh đồng bắp trụi lủi, xám xịt, lạnh lẽo trước mặt. Mùa đông trên nước Mỹ có muôn hình vạn trạng. Chỗ cô đang đứng lúc này tuyệt nhiên chưa có tuyết, chỉ có màu xám chì của bầu trời, màu nâu đen của lá mục và màu cỏ chết vàng quạch, cộng thêm một con bò to đùng nhồi rơm tên Ben đứng trong tủ kính buồn rầu nhìn cô. Sau này cô sẽ yêu mến màu lá xuân xanh biếc của hai cây sồi trước cửa nhà, mùa thu hàng cây Elm lá rơi như mưa vàng trong công viên Highland Park, và mỗi độ đông về, tuyết êm đềm phủ trắng xóa các mái nhà. Cô chẳng phiền lòng tí nào khi sống ở một nơi chốn đìu hiu, cô quạnh. Vợ chồng mới toe, ngôn ngữ mới toe, quê hương mới toe, cô rất hăm hở với cái mớ mới toe đó.
Như ngày hôm qua ra Walmart, cô lạ lẫm nhìn ông già Noel đứng lắc quả chuông bạc leng keng vui vẻ bên cái thùng đỏ đề  dòng chữ Salvation Army.   
-          Em này, mình phải mua quà cho…à…tổng cộng 9 người.
-          Sao cơ?
-          Chín người, có ba mẹ, anh…chị…em…cháu…Mình mua quà cho tất cả mọi người trong nhà.
-          Mọi người á?
-          Ừ.
-          Không chừa một ai?
-          Ừ.
-          Nhà anh có nuôi chó,mèo gì gì không?
-          Không. Sao em hỏi vậy?
-          À, không có gì.
-          Tốn tiền, nhưng thôi mình ráng vậy….
-          Sao mình không chơi bốc thăm? Mỗi người chỉ cần mua một món, quà Noel chỉ để vui thôi mà…
-          Nhưng nhà anh thích mua quà cho tất cả mọi người. Họ thích đi shopping lắm.
-          Nhưng mình không thích shopping, không thể mua nhiều quà, anh biết mà, mình không có tiền. Chơi bốc thăm đi.
-          Không được đâu, bị chửi thối tai bây giờ. Làm vậy họ bảo mình bần tiện. Mà em đừng có làm họ cụt hứng chớ. Mua sắm là thú vui duy nhất của người ta mà, dư công mua cả đống  rồi ngày hôm sau đem trả sạch. Mấy người đó không có đi bộ ngắm cảnh hàng giờ như em được,  nhưng đi shopping nguyên ngày chẳng thấy ai than phiền gì. Chỗ nào có đại hạ giá là có mặt nhà anh liền.
Cô thở dài, thôi đủ rồi.


Noel 2014
Khi cô ráng diễn giải những tâm trạng ở tận cùng giới hạn của mình bằng tiếng nói,  trong cổ họng cô chỉ phát ra được một âm thanh duy nhất, và nếu phải viết nó ra, thì là như vầy “~?”.

Cô nói “~?” khi nhìn thấy cây Noel giả trong góc nhà. Cô nói tiếp “~?” khi nhìn thấy 9 * 9 = 81 gói quà chất đống dưới gốc cây. Và cô kịp nuốt lại "~?" trong họng mình khi nhìn thấy một khuôn mặt to gấp mười lần mặt người thường đang nhìn cô chằm chằm từ cái tivi 55 inches. Từ đó, mỗi lần đi ngang qua nó, cô lại dè chừng để khỏi phải giật mình nhảy dựng lên, cô chưa biết rằng mặt người to đùng chẳng là cái thá gì so với cường độ âm thanh và sức bền bỉ dai dẳng của nó.
Tivi đang chiếu một trận football sôi sùng sục mà cô là khán giả duy nhất. Cô tìm thấy cái điều khiển tivi, vui vẻ bấm cái nút đỏ tắt nó đi. Căn phòng thở phào. Ngay sau đó, một người từ trong phòng ngủ lệt xệt đi ra, nhìn cái màn hình tối đen, chẹp miệng cái chách rồi với tay bấm cái nút xanh. Các cầu thủ tiếp tục chạy hùng hục trên sân. Người bấm nút đi vào bếp, uống một ly nước, ngừng một giây trước cái tivi rồi vào phòng lại. Cô nhìn đám cầu thủ vật nhau huỳnh huỵch, nhìn cái nút màu đỏ, quyết định chờ thêm 2 phút nữa, rồi tắt phụt.
-          Ủa, hết game rồi à? Thôi mình coi phim Tàu nghe. Tuồng này hay lắm. Hai gia đình ghét nhau, nhưng thằng con trai nhà này thương đứa con gái nhà kia mà không lấy nhau được. Tội nghiệp hết sức. Ôi chà, khóc lóc dữ lắm à nha. Coi đi em, đừng tắt tivi, cứ để đó cho chị.
Nghe có hơi hướng Romeo và Juliette. Cô liếc nhìn cuộn băng video, đến tập thứ 21 rồi mà Juliette Tàu chưa uống thuốc độc còn Romeo tóc tết đuôi sam đang bận bảo ban “Thôi hổng dám đâu. Chào muội, muội đi bảo trọng”. Cô nhìn chằm chằm vào cái nút màu đỏ, hy vọng tự nó sẽ biết phải làm gì. Vô ích. Cô buột miệng “~?”.

-          Hôm nay nhà đông há? Con dâu mới của bác à? Từ Bỉ sang hả? Bỉ là ở đâu hè? Bác chưa nghe nói đến à nghen. Pháp có Pa Ri mà sao không ở đó, ở chi cái xó đó con. Thôi qua Mỹ vầy là khá hơn rồi.
-          Tiếng Pháp á? Xà vá toa? Com xì, com xà, mẹc xà lù? Oải, oải…Bác có học tiếng Pháp hồi nhỏ đó. Mà con có biết đánh bài không con? Binh xập xám dễ học lắm. Cù lũ, sảnh, thùng, tám chi, hai đôi, có thùng không có nắp cầm chắc là thua. Ngồi vào đây một chân đi.
-          Nhà đông, mình lập hai sòng nghe bác. Đây, để con đẩy cái cây Noel vào góc này cho rộng chỗ. Sang năm chắc tìm  mua cái cây nào nhỏ hơn, nghe nói Walmart ngày 26 này hạ giá tới 70% đó. Còn sớm mà, đến tối mình mới ăn Noel bác, tha hồ chơi. Hôm qua con mới mua hai bộ bài mới, lấy ra xài liền nè.
Cây Noel giả cúi đầu lủi thủi lùi tít vào góc nhà nhường chỗ cho sòng binh xập xám. Cô cúi đầu xem đồng hồ.
-          Anh à, một giờ chiều rồi.
-          Ừ.
-          Là tám giờ tối bên Bỉ...
-          À há.
-          Mọi người đã tụ tập lại nhà Ba Má dưới Hal rồi…
-          ??
-          Mà không có em…
Những khi buồn cô hay vẽ hình con kiến. Không hiểu tại sao. Con kiến cô vẽ trông như thế này. Tùy theo tâm trạng của cô mà con kiến có cái miệng như vầy: toe toét ), rầu rĩ  (, dửng dưng --. Lúc đó trong đầu cô hàng ngàn con kiến miệng kiểu ( lũ lượt xuất hiện. Cô rút vào phòng ngồi đếm đàn kiến của mình. Một con bỗng dưng biến thành giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ rơi xuống tay cô, rồi đến con thứ hai, và nhanh như chớp, cả đội quân kiến của cô thành biển nước mắt, nhấn cô chìm vào nỗi nhớ nhà tuyệt vọng.

-         Thôi nghe, mình dừng ở đây, đi ăn uống cái đã . Ăn nhanh rồi mở quà nữa.
-          Ừ đúng rồi đó. Mà em thay áo đầm ra đi, nhập gia tùy tục chớ, mình trong nhà với nhau có ai khác đâu mà màu mè. Mặc đồ ngủ lát nữa ngồi mở quà cho khỏe em.
-          Đúng rồi. Mặc áo đầm sao ngồi đánh bài cho thoải mái được chị. Tối nay em xui, thua hoài. Mở quà xong là phải chơi tiếp cho tui gỡ vốn lại đó nghe.
-          Vậy ăn nhanh lên cho rồi! Nè, đưa cho tui cái đĩa giấy với cái muỗng nhựa kìa. Không mua được đũa Tàu ăn xong vứt luôn hả bà? Mình xài đồ giấy như vầy khỏe re, khỏi mắc công rửa chén ha.
-          ~?
-          Chị nói gì?
-          À, không có gì...Bị sặc….
Thôi đủ rồi.

-          Đây là quà của Ba cho con.
-          Đây là quà của Mẹ cho con.
-          Hai người hai gói, Ba Mẹ chơi sang há?
-          Quà của ông nội nè, bà nội có quà khác.
-          Ba Mẹ có chụp hình chung không thì đứng vô?
-          Thôi để ông ấy chụp một mình, lát mẹ chụp sau.
Cô ngửi ra mùi thuốc nổ nồng nặc khắp phòng, và Thần Chiến Tranh đứng trong góc nhà nham hiểm cười.



-          Sao đứng ngoài này lạnh con? Vào trong nhà xem văn nghệ đi?
Cô nhìn khung cửa sổ mù mịt hơi nước rung lên bần bật vì ca sĩ cây nhà lá vườn cộng với cái micro đang hát với tất cả tấm lòng. Cô lo cho cái màng nhĩ của mình nên lấy cớ thoái thác:
-          À, con đang đi tìm hang đá.
-          Hang đá nào?
Làm sao giải thích được một cái hang đá trông như cái hang đá ở nhà thờ Con Gà Dalat năm xưa? Cô đầu hàng và đi vào hội trường nhà thờ đang ngập ngụa trong mùi hương chả giò và thịt nướng. Hai cái loa to đùng ra sức giết chết mầm non văn nghệ một cách không thương tiếc. Theo thói quen mấy ngày nay, cô đảo mắt đi tìm cái nút màu đỏ. Bất kể nút kiểu cỡ gì. Hoài công thôi. 


Buổi chiều cô không đếm kiến nữa mà vơ vẩn nhìn hình Chúa Jesus được treo trong phòng ngủ. Chúa cúi đầu nhẫn nại nhìn cô, cô nhìn lại, tự hỏi Chúa đang ở đâu, Chúa đang làm gì thì những mẩu đối thoại ngoài phòng khách kéo cô về với hiện tại. Mới đầu thì nhỏ, sau to dần và kết thúc bằng tiếng gào thét. Cô hoảng hốt đâm bổ ra. Thần Chiến Tranh ngồi vắt vẻo trên chùm đèn cười sằng sặc trong khi bố mẹ chồng cô lên gân cổ quát vào mặt nhau. Đặt dấu chấm hết rõ to cho một mối quan hệ vợ chồng hơn ba mươi năm, con cái một đàn.
Và cũng coi như chấm dứt luôn một mùa Giáng Sinh trong đời cô.
Cô không biết khi mình để trôi tuột mất một cái gì đó rất lớn lao trong đời mà không cách gì nắm giữ lại được, thì cô sẽ phải vẽ ra cái gì đây? Black hole chăng? Hay vũ trụ không có hành tinh nào cả? Hoặc tinh cầu không chút ánh sáng? Một mặt trời tắt ngủm? Cây cầu vồng không còn màu sắc?
Cô chẳng nhớ mình đã kể cho Má nghe những gì về cái ngày Noel đầu tiên trên xứ người  ấy, nhưng sau đó mỗi khi hỏi cô năm nay có về nhà chồng ăn Noel không, Má thường chép miệng thêm một câu “Thôi ráng đi”. Còn cô thì gào lên “~?”.
Thôi đủ rồi.


Lan Hương (Fort Worth, Dec 2014)

No comments:

Post a Comment